1. Hồi 3 năm trước, sau khi vất vả hoàn thành 10km đầu tiên ở giải HCMC Run, Q “sung” quá nên đăng ký luôn 21km của giải Manulife International Marathon ở Đà Nẵng. Sau đó thì do bận việc và ỷ là còn lâu nên không luyện tập. Còn cách ngày chạy vài tuần, tự thấy mình không làm nổi, Q bèn đăng tin bán BIB. 

Kết quả là … không ai mua hết. 

Không nỡ mất tiền, Q quyết định “chơi” luôn. Tập được chừng chục buổi để biết cách thở và chỉnh lại form chạy, Q tham gia giải với một tâm lý hoang mang. Nhưng cuối cùng vẫn về đích, mặc dù đi bộ hơi nhiều. Sau đó thì chịu khó tập luyện hơn để nâng cự ly và rút ngắn thời gian hoàn thành. Tính đến giờ thì cũng chạy được vài cái Marathon. 

2. Thời Q mới vào Dale Carnegie làm intern, Chủ tịch tập đoàn toàn cầu qua thăm văn phòng Việt Nam. Mọi người tổ chức một buổi tiệc chào đón bác và cần một MC dẫn chương trình. Không ai đăng ký hết, nên Q mạnh dạn xung phong. Lúc đó Q chỉ là sinh viên IT, không có kỹ năng nói chuyện trước công chúng, nhưng vì nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để nâng cao khả năng thuyết trình nên giơ tay. 

Phóng lao nên phải theo lao. Để chuẩn bị cho sự kiện đó, Q đã đăng ký dẫn chương trình và thuyết trình bằng tiếng Anh tại 2 câu lạc bộ Saigon English Community và WordWorks, rồi được cả CEO huấn luyện riêng. Đến hôm dẫn chương trình, mặc dù tiếng Anh không tốt lắm, nhưng nhờ có “năng lượng tuổi trẻ mà” mà Q vẫn hoàn thành vai trò MC. Q cũng được bác khen và cả cty nhìn nhận. Sau đó thì đi làm MC và host cho nhiều sự kiện khác, trong đó có 1 lần là tại Nhà Hát Lớn TP HCM cho lễ kỷ niệm 100 năm thành lập Dale Carnegie. 

3. Hồi cấp 3, có giai đoạn Q bị mất căn bản tiếng Anh, điểm rất là thấp. Lúc đó được bạn rủ đi học bằng B ở trường Mạc Đĩnh Chi, Q tự đăng ký luôn. 

Ngày đầu vào lớp, Q bị sốc vì giáo viên giảng bằng tiếng Anh, và giáo trình thì không giống như là cho người chưa biết gì. Sau đó thì phát hiện ra là mình đăng ký nhầm lớp – thay vì là lớp học căn bản thì Q đã chọn lớp luyện thi.

Nhưng mà lỡ rồi nên Q phải ráng học và tự làm bài tập nhiều để theo kịp người ta. Cuối cùng thì Q là một trong những học viên năng nổ nhất lớp, và điểm thi cũng cao. Từ đó trở đi, tiếng Anh của Q được cải thiện rất nhiều. Sau này đi học Đại học hoàn toàn bằng tiếng Anh cũng thấy ổn. 

4. Từ nhiều câu chuyện có tình tiết tương tự, Q nhận ra một bí quyết để thành công là “tự gài mình”. Nếu chưa biết mình có làm được hay không thì cứ nhận để tự đưa mình vô thế là phải làm. Khi đó, câu hỏi trong đầu sẽ không phải là “Mình có nên làm không?” mà sẽ là “Bằng cách nào mình sẽ làm được việc đó?”. Hỏi đúng câu thì sẽ có giải pháp hay. 

Các bạn trẻ nếu muốn phát triển nhanh thì hãy dám làm những gì mà mình chưa đủ tự tin làm được. Nếu việc đó đã có nhiều người làm được rồi thì chắc chắn mình sẽ làm được thôi. Tự gài mình đi rồi sẽ tìm được cách để vượt qua. Còn nếu sếp giao việc cho bạn thì chắc chắn là họ tin bạn sẽ làm được. Nên đừng tìm cách từ chối, mà hãy hỏi xin lời khuyên để làm tốt. 

Một trong những cách để tự gài mình là hô hào lên để nhiều người biết. Thế là để khỏi bị “quê” thì mình phải cố gắng làm cho được. Thể diện cũng là một loại động lực mà.

PS: Hôm bữa Q lỡ khoe là sắp ra sách rồi nên giờ phải cố gắng hoàn thành và ra mắt mọi người trong năm nay. :D [/fusion_text][/fusion_builder_column][/fusion_builder_row][/fusion_builder_container]