Một quan sát, và cũng từng là thói quen của Q, là khi được người khác khen thì mình lập tức phủ nhận:

“Trời em mà giỏi gì anh ơi!”;

“Em còn dở lắm!”;

“Em chỉ gặp may thôi!”.

Q nghĩ lý do mà đa số chúng ta có xu hướng nhận lời khen một cách khiêm tốn là do từ nhỏ đã được dạy như vậy, hoặc do quan sát và làm theo những người xung quanh. Nhiều khi được khen mình thấy thích lắm, nhưng không biết đáp lại thế nào cho đúng. Dĩ nhiên cũng có nhiều trường hợp cố tình từ chối để được khen nhiều hơn nữa.

Khi phủ nhận lời khen của người khác thì mình cũng vô tình phủ định luôn quan sát và thành ý của họ. Người khen có thể sẽ hụt hẫng khi “món quà” bị trả về, và cũng không vui lắm khi phải “năn nỉ” mình nhận.

Nhờ hiểu như vậy nên bây giờ mỗi lần được khen là Q nhận luôn, và nói cảm ơn. Sau đó thì sẽ hỏi để làm rõ hơn là mình làm tốt ở điểm nào để lần sau tiếp tục phát huy, hoặc giải thích nếu được khen “lố”.

Mỗi lời khen là một món quà. Nên nếu Q có khen ai thì cũng đừng trả quà lại cho Q nhé!