Chúng tôi có 3 đứa con, đứa lớn nhất 18 tuổi và đứa nhỏ nhất đã lên 4. Suốt 18 năm qua, cuộc sống của vợ chồng tôi xoay quanh việc nuôi dạy các con. Tôi là người dành nhiều thời gian ở bên và nuôi dạy các con hơn vì tôi ở nhà nhiều hơn và đảm nhận vai trò chính trong việc xây dựng gia đình.

Tôi đã chuẩn bị tâm lý cho việc nuôi dạy con cái, rằng chúng tôi sẽ tốn công sức như thế nào, đâu là những thời điểm dễ dàng hay khó khăn khi dạy trẻ và nhiều điều khác nữa. Nhưng gần đây, tôi đã trải qua một việc mà chưa từng có ai cảnh báo tôi: tôi không biết có thể làm gì khi các con dần không còn phụ thuộc vào bố mẹ nữa.

Chỉ trong vài tuần ngắn ngủi, tôi thấy rằng bé út có thể tự lấy đồ ăn nhẹ, bật TV, tự tìm các chương trình của mình, chơi đồ chơi của riêng nó và thậm chí là nó tự ngủ vào ban đêm. Khi những đứa con của tôi làm điều này, thì tôi vẫn đang bận học ở lớp cao học hoặc có một đứa học trò đang cần tôi quan tâm.

Trước khi ngồi viết điều này, tôi đã hỏi bọn nhỏ có thích chơi gì đó với tôi và chúng bảo không. Không thể tin được! Mọi khi, các con vẫn thích nhảy vào lòng chơi đùa với tôi mà. Nhưng bây giờ, bọn nhỏ đang tự chơi một mình.

Tôi từng nghe rằng những người chủ doanh nghiệp đôi khi cũng có vấn đề tương tự: họ tốn nhiều năm để gây dựng nên doanh nghiệp lớn và khi doanh nghiệp đã ổn định, và nhân viên làm hầu hết công việc cho họ. Vì vậy, những người chủ không biết họ nên làm gì với thời gian rảnh.

Trước kia, ngôi nhà của tôi không bao giờ sạch, nhưng giờ đây tôi đã dành hết thời gian rảnh để lau dọn và giờ tôi không có nhiều việc để làm.

Tôi dự đoán tôi sắp trở thành một trong những người nghỉ hưu, và sáu tháng sau tìm một công việc khác để bớt nhàm chán.

Nguồn: Quora