Câu hỏi: Nếu Muốn Nghỉ Hưu Sớm Thì Cần Phải Kiếm Được Bao Nhiêu Triệu Đô? 

Trả lời: Ron Rule, CEO @ As Seen On Tv

Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện về một người đàn ông tên là Davy.

Bố của Davy sở hữu một khách sạn, công việc kinh doanh thuận lợi giúp ông ấy trở thành một người giàu có. Ông ấy có thể chi trả cho chất lượng giáo dục tốt nhất và tất cả mọi điều tốt nhất dành cho Davy từ khi cậu học mẫu giáo cho đến khi lên đại học. Sau khi ra trường, Davy đã trở về nhà và bắt đầu mua bất động sản.

Anh ấy đã mua rất nhiều bất động sản liền kề chưa được phát triển, và cuối cùng biến chúng thành một tài sản khổng lồ – tổng cộng là hơn 100.000 bảng Anh, và vào những năm 1970 và 80, mọi người từ khắp nơi trên thế giới trả tới 660 đô la khi nhập cảnh phí chỉ để săn bắn ở khu đất đó.

Vào đầu những năm 50 tuổi, anh ấy đã tích lũy được rất nhiều của cải; anh có hàng trăm nghìn mẫu đất, tài sản ròng hơn 100 triệu đô la, trại chăn nuôi gia súc, khách sạn, và rất nhiều thứ khác nữa.

Và rồi anh ta mất gần hết. Chính quyền đã tịch thu một phần đất của anh ta và cuối cùng biến toàn bộ khu vực này thành khu bảo tồn động vật hoang dã, nơi không được phép săn bắn. Ngay sau đó, kinh tế suy thoái, du lịch giảm sút, dòng tiền thiếu hụt do không còn thu nhập từ săn bắn khiến anh vỡ nợ.

Nhiều năm qua đi, và Davy đã xoay sở để kiếm sống và trả nợ. Anh ấy đã gầy dựng lại sự nghiệp một lần nữa – không giàu như lần đầu, nhưng nó vẫn giúp anh ấy kiếm được hàng triệu đô la, và giải quyết phần lớn nợ cũ của anh ấy. Anh ấy cảm thấy hài lòng và cuộc sống ổn định.

Nhưng vào những năm 1990, đất nước của anh ấy bắt đầu có những vấn đề về tài chính. Giá trị đồng tiền đã giảm xuống nhanh chóng do lạm phát.

Davy sống ở Zimbabwe. Đất nước này từng được xem là “viên ngọc quý” của Châu Phi, và là một trong những nền kinh tế mạnh nhất hành tinh, cuối cùng đã bị phá hủy. Tiền của đất nước mất giá. Chính phủ đã in nhiều tiền đến nỗi vào năm 2008, giá một ổ bánh mì là khoảng 35 triệu đô la Zimbabwe. Tôi không đùa. Ba mươi lăm triệu đô la cho một ổ bánh mì.

Như vậy, tại sao tôi lại kể câu chuyện này? Bởi vì nếu bạn từng hỏi Davy câu hỏi này vào những năm đầu 1990, anh ấy có thể nói rằng anh ấy có đủ tiền trong ngân hàng để sống mười đời. 

Nhưng mọi chuyện không thành như vậy. Lạm phát cùng với các hành động chính trị khác không liên quan gì đến Davy hoặc các quyết định kinh doanh mà anh ta đưa ra, đã phá hủy sự giàu có của anh ta – và của cả quốc gia đó.

Bạn có thể nghĩ rằng Zimbabwe là một sự cố cá biệt. Và công bằng mà nói, không chắc các quốc gia khác sẽ trải qua mức lạm phát 79 tỷ phần trăm trong suốt một thập kỷ. Nhưng lạm phát nhanh, mặc dù ở mức độ nhỏ hơn, đang xảy ra ở những nơi khác.

Ví dụ, một chung cư ở Boston được bán với giá 5,500 đô vào những năm 1950 và bây giờ được bán với giá 900,000 đô. Đó là con số thực. Con người với một mức lương trung bình là 2.500 đô một năm đang mua những chung cư đó. Họ không ham muốn hay xa xỉ như hồi đó – nó chỉ “đáng giá hơn” vì tiền của chúng ta đáng giá ít hơn.

Bởi vì dòng tiền phát triển, mỗi đô la giảm giá trị của nó. Trong 50 năm nữa, lương thấp nhất sẽ là 150,000 đô la một năm và nó sẽ tiếp tục không đủ để cung cấp cho một gia đình. Nếu bạn vẫn cho rằng điều đó không thể xảy ra, hãy nhớ rằng con người từng mua một căn hộ chung cư 900,000 đô cho một chung cư 5,500 đô, trong khi kiếm được 2,500 đô la tiền lương một năm.

Như vậy, bao nhiêu là “đủ”? Tôi có thể nói với bạn rằng tôi có thể hình dung “sống phần đời còn lại” dựa trên những gì tôi có trong ngân hàng, nhưng ước tính đó dựa trên những con số ngày nay. Về giá cả sinh hoạt ngày nay. Nhưng tôi cũng dưới 40 tuổi – và tôi không thể nói chắc chắn rằng những gì tôi nghĩ là “đủ” ngày hôm nay sẽ vẫn là đủ trong 40–50 năm nữa.

Ngay bây giờ, được hiển thị trong khung trên tường văn phòng của tôi, là đơn vị tiền tệ Zimbabwe trị giá 20 nghìn tỷ đô la. Tôi đã mua các hóa đơn trên eBay vài năm trước với giá 15 đô la. Tôi để chúng hiển thị như một lời nhắc nhở rằng thành công và sự bền vững của một người không thể đo lường bằng đô la trong ngân hàng – bởi vì một ngày nào đó, đô la của chúng tôi sẽ có giá trị thấp hơn tờ giấy chúng được in trên đó và tôi không thể làm gì về điều đó.

Nếu bạn hỏi ông tôi câu này vào năm 1950 – một trong những người sống thoải mái với mức lương 2.500 đô la mỗi năm – thì ông sẽ nói với bạn rằng 50.000 đô la trong ngân hàng sẽ đủ để bỏ việc, nghỉ hưu và không bao giờ phải làm việc một ngày nào nữa trong cuộc sống của mình. Nhưng ông ấy đã sai.

Nguồn: Quora