Nếu bạn đủ nổi tiếng, bạn sẽ có được một lượng người hâm mộ của riêng bạn. Những người này đôi khi được gọi là “fanboy”, và mặc dù tôi không thích thuật ngữ đó, nhưng tôi sẽ phải sử dụng nó trong bài viết này.
Một fanboy là ám ảnh và không thể kiểm chứng. Việc thích bạn trở thành một phần bản sắc của họ và họ tự vẽ nên hình ảnh bạn tốt đẹp hơn nhiều so với thực tế. Họ xem tất cả mọi thứ bạn làm là tốt, bởi vì bạn là hình tượng trong lòng họ. Nếu bạn làm điều gì đó không tốt, họ sẽ tìm cách xem nó là tốt. Và tình yêu của họ dành cho bạn thường không phải là tình yêu thầm lặng, riêng tư. Họ đều muốn mọi người biết bạn tuyệt vời như thế nào.
Ngoài những “fanboy”, bạn sẽ có thêm người ghét bạn – “hater”
Một hater là ám ảnh và không thể kiểm chứng. Việc không thích bạn trở thành một phần bản sắc của họ, và họ tự vẽ nên hình ảnh bạn tồi tệ hơn nhiều so với thực tế. Họ xem tất cả mọi thứ bạn làm là xấu, bởi vì bạn là người họ ghét. Nếu bạn làm điều gì đó tốt, họ sẽ tìm cách xem điều đó là xấu. Và sự không thích của họ dành cho bạn thường không phải là sự yên lặng, riêng tư. Họ muốn mọi người biết bạn tồi tệ như thế nào.
Lưu ý rằng đối với những người ghét bạn, tôi không nói về những người nói đôi điều không hay về bạn và sau đó lướt qua. Tôi đang nói về một nhóm người mà đối với họ việc nói xấu bạn trở thành một loại ám ảnh và những việc đó lặp đi lặp lại trong một thời gian dài.
Giống như fanboy, những hater dường như là hệ quả tất yếu của sự nổi tiếng. Bất cứ ai đủ nổi tiếng sẽ thu hút cả hai nhóm người này. Và cũng giống như fanboy, những kẻ hater được tiếp thêm sức mạnh bởi sự nổi tiếng của bất cứ ai mà họ ghét. Họ nghe một bài hát của một số ca sĩ nhạc pop. Họ không thích nó nhiều. Nếu ca sĩ là một người ít người biết đến, họ sẽ quên nó đi. Ngược lại nếu ca sĩ đó được đông đảo công chúng biết đến và ca tụng thì điều này dường như khiến một số haters phát điên. Bởi vì họ một mực tin rằng bài hát dở tệ và người ca sĩ đó là “kẻ bịp bợm”.
Đó là dấu hiệu phổ biến của một hater khi coi đối tượng mà họ ghét là một kẻ lừa đảo. Những kẻ hater tin rằng người họ ghét nổi tiếng là bởi vì cộng đồng bị che mắt. Haters rất để tâm chú ý mỗi lần tên người nghệ sĩ đó được nhắc đến, bởi vì mỗi lần nhắc đến đều khiến haters tức giận hơn. Trong suy nghĩ của họ, họ phóng đại cả sự nổi tiếng và sự kém tài năng của người nghệ sĩ, và cách duy nhất để dung hòa hai ý kiến đó là kết luận rằng họ đã lừa tất cả mọi người.
Loại người nào trở thành hater? Bất cứ ai cũng có thể trở thành một hater của ai đó. Tôi không chắc về điều này, nhưng tôi đã nhận thấy một số ví dụ điển hình. Những kẻ haters nói chung là những kẻ thất bại theo một nghĩa rất cụ thể: mặc dù đôi khi họ rất tài năng, nhưng họ chưa bao giờ đạt được nhiều thành tựu hay tiếng tăm. Và thực sự, ít người thành công, đã có danh tiếng nào lại phí thời gian đáng giá của mình để trở thành hater của người nổi tiếng khác. Bởi vì bất cứ ai nổi tiếng đều biết sự nổi tiếng ngẫu nhiên như thế nào.
Nhưng những haters không phải lúc nào cũng là kẻ thất bại hoàn toàn. Họ không phải lúc nào cũng là những gã ngổ ngáo sống bám gia đình. Nhiều người là vậy, nhưng một số có một số tài năng. Trên thực tế, tôi nghi ngờ rằng cảm giác thất vọng về tài năng không được công chúng công nhận là điều khiến một số người trở thành một hater của người khác. Họ có thể sẽ có suy nghĩ “Thật không công bằng khi người khác được nổi tiếng, trong khi mình cũng tài năng như họ mà chưa được công nhận.”
Không phải những người làm việc tốt không bao giờ trở thành kẻ thù ghét, mà những kẻ thù ghét không bao giờ làm việc tốt. Điều quan trọng nhất là bạn đừng nghĩ nhiều về họ. Đó không phải là vấn đề của bạn, mà là của họ.
Nguồn: Paul Graham