Bạn nắm quyền điều khiển bánh xe cuộc đời mình khi nào?

Question: Bạn thức dậy và nắm quyền điều khiển bánh xe cuộc đời mình khi nào?

Answer: Jw.w. Lenzo, Tiến sĩ Vật lý lượng tử, Đại học Stanford 1990

Chắc chắn, mối liên hệ lớn đầu tiên trong đời là khi một người “thức dậy” và “nắm lấy tay lái cuộc đời mình”.

Tuy nhiên, tồn tại một mối liên hệ thứ hai có thể (hoặc có thể không) đến vào thời điểm thích hợp – sự hiểu biết tinh tế rằng mặc dù chúng ta có thể ảnh hưởng đến thế giới xung quanh, nhưng chúng ta thực sự kiểm soát rất ít.

Ở tuổi 20, tôi hiểu rằng tôi không thực sự muốn trở thành một giáo sư vật lý. Tuy nhiên, tôi không có đủ can đảm để nhảy việc.

Ở tuổi 24, tôi phải chịu những cơn đau đầu tái phát – gây ra bởi những căng thẳng khi học sau đại học, cha mẹ nghiện rượu và tình bạn không thuận lợi. Tôi đã thực sự đấu tranh để giữ trạng thái cảm xúc của mình vững vàng.

Ở tuổi 25, tôi khám phá ra sức mạnh của những buổi sáng yên tĩnh.

Ở tuổi 27, tôi phát hiện ra rằng hạnh phúc là một sự lựa chọn – Nếu ai đó uống một nửa ly rượu, tức là nó đã đầy một nửa hay cạn một nửa? Cả hai đều đúng. Mỗi chúng ta đều có quyền lựa chọn về cách mình nhìn nhận sự việc. 

Ở tuổi 31, tôi phát hiện ra rằng tự do có hai phần. Phần dễ dàng là không cho phép kỳ vọng của người khác định hướng cuộc sống của bạn. Phần khó khăn là không đặt kỳ vọng của bạn vào người khác.

Đến năm 33 tuổi, tôi thấu hiểu rằng 99,9% câu hỏi không có câu trả lời và chúng ta phải sống chung với sự không chắc chắn.

Những điều này kết hợp với nhau đã mang đến cho tôi hiểu rằng sự kiểm soát luôn là một ảo tưởng rằng Vũ trụ của Chúng ta không có gì là chắc chắn.

Cuộc sống rộng lớn hơn những gì chúng ta có thể hiểu được.

BỔ SUNG 

Vợ tôi – Pepper Potts đã yêu cầu tôi điền thông tin chi tiết từ những năm cuối đời và từ những năm chúng tôi bên nhau.

Trong suốt những năm 30 tuổi, tôi sống vô gia cư, đi du lịch bằng xe đạp và thuyền kayak trên biển.

Tôi học được rằng sự chân thật rất quyến rũ và là con đường ngắn nhất để tiến tới sự thân mật. Một số người sẽ nói rằng điều này sẽ khiến chúng ta “dễ bị tổn thương” – nhưng tôi thấy sức mạnh thực sự trong đó. Và kết quả tôi đã thu hút và gặp được những người trung thực và khao khát sự thân mật khắp nơi trên thế giới. Tôi đã có nhiều trải nghiệm tuyệt vời và gặp nhiều người khó quên.

Trước đây trong cuộc sống của tôi, tất cả tình bạn mà tôi có được đều do sự thuận tiện, chúng tôi sống cùng khu phố, hoặc học cùng lớp hoặc chơi trong cùng một đội thể thao. Tuy nhiên vì kinh nghiệm của mình, giờ đây tôi chọn bạn dựa trên phẩm chất bên trong của họ, dựa trên cảm giác của tôi khi họ chiếu sáng vào tôi. Đương nhiên, bây giờ tôi chủ yếu có những người bạn chân chính.

Trong suốt thời gian đi du lịch, tôi đã làm thơ. Tuy nhiên, một phần trong tôi đã nhận thức sâu sắc rằng không có giá trị thực sự trong viết lách, cũng như trong việc làm thơ. 

Từ giữa tuổi 40 và đến tuổi 50, tôi đã vấp ngã trong vai trò làm cha mẹ. Tôi rất ngưỡng mộ khi có thể phác họa tất cả các bài học của thời đại đó,  nhưng tôi thấy mình không thể. Tổng kết lại ảnh hưởng của những năm đó, có lẽ là để học được sự khiêm tốn bao trùm.

Hai bài học cụ thể từ việc nuôi dạy con cái nổi bật hơn tất cả những bài học khác. Đầu tiên, khi mọi thứ trở nên thực sự tồi tệ và bóng tối bao trùm từ mọi phía, từ trên xuống dưới, và thậm chí đe dọa bạn từ bên trong, đây là lúc chính chúng ta có cơ hội tỏa sáng.

Và thứ hai, danh tính đó cũng chỉ là một ảo ảnh. Trong như ánh nắng mặt trời trên mặt nước phẳng lặng, chúng ta khúc xạ vào tương lai qua con cái của chúng ta, qua những người chúng ta tiếp xúc, qua con cái của họ và qua cuộc sống của những người mà chúng tiếp xúc.

— The ripples of light are infinite.— 

(tạm dịch:  Những gợn sóng của ánh sáng là vô tận)

Sau đó, khi bước qua tuổi 50, tôi bắt đầu nhìn sâu hơn vào những điểm mù của mình. Tôi phát hiện ra rằng tôi chính là kẻ ngáo mặt của mình, một thứ đã ám ảnh tôi suốt cuộc đời. Ngoài ra, tôi bắt đầu hiểu tác động của bản chất aspie của tôi đối với các đối tác của tôi và đối với con cái của tôi. Không có điểm mù nào biến mất, cũng như không bao giờ trở nên rõ ràng hoàn toàn. Tuy nhiên, càng đào sâu, chúng ta càng tiến hóa và theo những cách hoàn toàn không lường trước được.

Cuối cùng, giờ đây vào cuối những năm 50, tôi đã bị thu hút mạnh mẽ bởi việc giúp đỡ người khác. Tôi có thể phụ giúp vợ tôi, giúp đỡ con cái tôi, hàng xóm và bạn bè tôi là đủ; thậm chí để phục vụ mảnh đất/hồ nước này mà tôi đang sống.

—My heart is overfull—

MỘT SỐ TÓM TẮT 

– Cuộc đời không chỉ là “bánh xe” mà chúng ta phải can đảm để “buông bỏ”. . .

– Chúng ta có thể buông bỏ sự nắm bắt của mình để kiểm soát

– Khi chúng ta buông bỏ nhiệm vụ tìm kiếm sự chắc chắn. Chúng ta có thể từ bỏ niềm kiêu hãnh của mình cùng với ảo tưởng của chúng ta về bản thân và mọi mong muốn được ở bất kỳ nơi nào khác, làm bất cứ điều gì khác, ngoài những gì chúng ta đang làm ngay tại đây, ngay bây giờ.

– Gần như tình cờ, một người phát hiện ra rằng một người cũng  *tự do* thoát khỏi nỗi sợ hãi về cái chết, về nỗi sợ bị lãng quên, “of any fear at all” (tạm dịch: không sợ hãi chút nào)

All the Universe is but waves, within waves, within waves… 

(Tạm dịch: Vũ trụ chỉ là những lớp sóng)

Nguồn: Quora