Câu hỏi: Bạn cảm thấy thế nào khi đột ngột bị sa thải?
Trả lời: Jake Hawken, Nhà phát triển iOS tại Geocaching
———————————-
Vào cuối tháng 8 năm 2012, vợ chồng tôi biết tin con gái đầu lòng sẽ chào đời vào tháng ba năm sau. Chúng tôi vui mừng và đi báo tin với mọi người suốt mấy tuần lễ. Chúng tôi lướt xem các trang mua sắm đồ dùng cho nhà để chuẩn bị đón thành viên mới. Vào ngày thứ Bảy nọ, chúng tôi tình cờ tham dự một buổi mở bán nhà.
Ngày hôm sau, vợ chồng tôi lại tiếp tục xem thêm các ngôi nhà khác với người môi giới mà tôi đã gặp ở buổi mở bán nhà. Khi đến ngôi nhà cuối cùng, hai đứa tôi nhận ra rằng đây chính là tổ ấm dành cho mình. Vợ chồng tôi muốn trong tổ ấm đầu tiên này sẽ có ba phòng ngủ, căn phòng studio, một sân sau rộng lớn để làm một khu vườn xanh tốt! Cuối tuần sau, chúng tôi đã chính thức thỏa thuận xong với bên bán nhà. Gia đình tôi sẽ có được ngôi nhà đầu tiên! Có vẻ như cuộc sống đang diễn ra theo đúng những thứ tôi mong đợi.
Trong cuộc sống của tôi, vận may và vận rủi dường như không được dàn trải đều. Tất cả vận rủi đều dồn lại với nhau và may mắn chỉ xảy ra một lần. Tuy nhiên, có rất nhiều thứ nằm ở giữa vận tốt và xấu. Dù vậy thì lần này, vận đen đến và rất hùng hồn với cái vận tốc tám mươi dặm một giờ, nó kéo theo một loạt các đoạn mở đầu và tông sầm vào vận may.
Một sáng thứ Bảy, chúng tôi đến lấy xe thì phát hiện ra có ai đó đã tháo phần bánh trái phía trước của xe, rạch lốp, và lấy trộm các đai ốc và mũ bánh xe. Cảnh sát báo với tôi rằng anh ấy nghĩ kẻ trộm đã cố ăn cắp bộ lọc khí. Anh ấy cho biết rằng một chiếc xe khác trong khu cũng đã bị phá trong đêm. Anh nói một lời lẽ rất lịch sự rằng khu phức hợp của chúng tôi khá giống một bãi rác. “Không có ý để chê bai nơi ở của cậu, nhưng chúng tôi gặp phải nhiều vấn đề với khu vực này”.
Thứ Hai tuần sau đó, tôi vẫn đi làm như thường lệ. Giữa chiều, CEO và CTO gọi tôi vào góc riêng (đây là một công ty khởi nghiệp nhỏ, vì vậy tôi thường xuyên nói chuyện với những người này) và thông báo với tôi rằng tôi bị cho thôi việc. Trong khoảnh khắc đó, tôi không thở nổi, không hề chớp mắt hay cử động. Tầm mắt cứ thế mờ đi, da đỏ ửng và tôi có cảm giác mơ màng, “điều này không có thật” bởi vì tôi không thể tin rằng những lời tồi tệ này lại có thể phát ra từ miệng của sếp. Tôi quay lại bàn làm việc, không thể nói nên lời, bởi cơn choáng váng và xung quanh tôi tối sầm lại. Tôi có hơi lo lắng, bởi cuối cùng vận đen cũng đánh vào tôi và tôi gọi cho vợ.
Ở thời điểm này, cơ chế bảo vệ của cơ thể vừa bắt kịp với những gì gây ra cơn tê vài phút trước đó, và tôi bắt đầu thở lại được một chút. Vợ bắt máy và tôi không nói vòng vo, tôi tuyệt vọng thốt ra “Anh vừa bị cho thôi việc”.
Ngay thời điểm này, tôi muốn dành một chút để giải thích cho mọi người về vợ tôi. Cô ấy là chính điều tuyệt vời nhất từng đến với tôi. Chưa bao giờ trong cuộc đời, tôi nghĩ rằng tôi sẽ cưới được một người phụ nữ luôn ủng hộ, yêu thương và tốt bụng làm vợ. Với hoàn cảnh đó, mọi người hãy nghĩ xem tin tức này tàn khốc như thế nào, không chỉ với tôi, mà cả cô ấy, và gia đình tụi tôi. Vợ tôi đang mang thai, chúng tôi sắp có được căn nhà riêng, và giờ tôi vừa mất việc. Phản ứng tự nhiên mà cô ấy nên có là bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại và la hét hoặc hoảng sợ như tôi. Những phản ứng đó hoàn toàn có thể được hiểu vì cho dù bất kỳ ai cũng không thể chống lại.
Thay vào đó, vợ tôi nói điều này, “Jake, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mọi thứ sẽ ổn thôi anh à. Có cần em đến đón anh từ trạm xe buýt không?” Tôi trả lời vợ rằng tôi phải làm đến cuối tuần, phải hoàn thành một ngày làm việc và ra về như giờ bình thường. Hôm nay, chúng tôi nhận được tin tức tàn khốc nhất và thay vì hoảng sợ, cô ấy thể hiện sự mạnh mẽ, lòng trắc ẩn và nói với tôi rằng “Mọi thứ sẽ ổn thôi”. Dù vậy, tôi chắc chắn rằng ngay khi tôi cúp máy, cô ấy sẽ hét lên, gào thét hay làm điều gì đó, nhưng trước tiên, cô ấy đã bơm một chút bình yên vào trái tim và tâm trí tôi.
Tôi đã trải qua hai tiếng cuối cùng làm việc trong tình trạng mù mịt, tôi nhắn tin cho đồng nghiệp về việc bị sa thải và cảm thấy khiếp sợ về toàn bộ tình hình đang diễn ra. Tôi đã làm việc gì đó bất thường sao? Tôi đã hoàn toàn khiến vợ tôi thất vọng chưa?
Tôi gọi cho bố mẹ khi trên đường về nhà và sự cảm thông của họ khiến tôi rơi nước mắt. Nhưng tôi đã nén lại và bỏ chúng trên chuyến xe buýt về nhà. Suốt quãng đường, bụng cồn cào, tôi cảm thấy lạnh và run rẩy mặc dù thời tiết nóng đến nỗi tôi đổ mồ hôi. Chắc tôi bệnh mất. Tôi cảm thấy như cả thế giới đang chạy cả ngàn dặm quanh tôi trong khi chỉ tôi tôi lê bước trước ngôi nhà.
Như thường lệ, tôi vào nhà, con chó nhà tôi phấn khích khi tôi trở về, vợ ôm lấy tôi và điều đó khiến tôi hụt hẫng, nhưng tôi vẫn cố kìm tôi lại. Cô ấy đang chuẩn bị bữa tối, còn tôi buông cơ thể xuống chiếc ghế dài và để con chó leo lên người, nó hạnh phúc biết bao khi tôi về nhà.
Từ nhà bếp cách đó khoảng 10 bước chân, vợ tôi nói vọng một câu như thể đó là một lời được tiết lộ từ thượng đế hay đó là trực giác của phụ nữ, bởi vì đó chính là những gì tôi cần lúc này, “Jake, em muốn anh biết rằng dù có thế nào đi nữa, em không giận anh, khó chịu hay thất vọng về anh”. Vâng, thưa các bạn, sau khi cố kìm chặt nó cho đến thời điểm này, tôi đã không thể giữ thêm. Tôi bắt đầu suy sụp.
Tôi không thể bộc lộ được hết năng lực của việc có một người vợ luôn yêu thương và hỗ trợ, điều đó có thể khiến cuộc sống thay đổi một cách ngoạn mục và giới hạn trở nên kỳ diệu hơn. Mặc dù cả hai tụi tôi đều bàng hoàng về hoàn cảnh mới này và sức tàn phá của nó đối với tổ ấm mới, nhưng vợ vẫn nghĩ cho tôi. Cô ấy thấu hiểu và biết tôi có thể sẽ đánh mất bản thân vì điều đó. Cô ấy biết tôi sẽ cảm nhận được toàn bộ gánh nặng trên vai đến từ nỗi buồn của cả hai. Và cô ấy đã nói với tôi chính xác những gì tôi cần nghe.
Tôi không hưởng thụ nổi bữa tối ngon lành mà cô ấy làm và đầu óc tôi lơ lửng suốt buổi còn lại với đầy ắp cảm giác thất vọng và chán nản trong đầu. Tôi tự nhủ rằng bản thân cần được một đêm đầy tiêu cực để cảm thấy có lỗi và ân hận, tức giận. Sau đêm đó, tôi quyết định là tôi sẽ làm việc thật hiệu quả, lạc quan và đầy động lực. Tôi không chắc sẽ làm thế nào, bởi vì tôi có xu hướng bi quan, nhưng tôi biết tôi không còn sự lựa chọn, không có thời gian cho chuyện tào lao đó.
Vợ tôi đã gọi để nói chuyện với người môi giới và bên thế chấp, cô ấy nói với họ rằng tôi không còn có thu nhập ổn định và không còn đủ tiêu chuẩn để thế chấp. Điều đó nghĩa là chúng tôi đã mất nhà. Ngôi nhà mà tụi tôi đã chuyển đến về mặt tinh thần, nơi chúng tôi tạo nên tổ ấm, nơi em bé của chúng tôi sẽ chào đời và chập chững bước đi. Nơi chú chó của chúng tôi có thể chạy hết tốc cỡ ở sân sau và đuổi theo những con sóc. Chúng tôi đã bị trục xuất trở về thế giới nơi mọi người tùy ý tháo bánh xe vào lúc nửa đêm để cố ăn cắp một bộ phận bên trong và khi họ không làm được điều đó, họ sẽ rạch lốp xe và ăn cắp đinh ốc để gây phiền phức cho bạn.
Tối hôm đó, tôi đi ngủ sớm hơn thường lệ, nhưng không tài nào chợp mắt nổi. Tôi nghĩ về việc mình phải làm gì tiếp theo. Tôi nghĩ về việc chúng tôi đã đánh mất tổ ấm mới như thế nào và tôi cũng không ngừng thắc mắc liệu có ai bên ngoài kia đang cố gắng làm gì đó với xe của tôi không.
Cuối cùng, tôi đã bắt đầu cầu nguyện. Không phải kiểu cầu nguyện như bình thường hay chỉ cầu cho có. Tôi nói chuyện với Chúa và cầu xin sự giúp đỡ. Tôi sợ hãi về tương lai và đau lòng về hiện tại của tôi. Tôi hỏi Chúa để được an ủi, được chỉ đường, và xin cơ hội. Tôi hỏi rằng có cách nào, có sự can thiệp kỳ diệu nào khiến tôi tích cực và lạc quan về tất cả những điều này. Sau nửa giờ trò chuyện với Chúa, có điều gì đó khiến tôi có thể cảm thấy hy vọng, tôi đi ngủ.
Tôi bị đánh thức lúc 5 giờ sáng bởi tiếng khóc của vợ tôi bên giường. Mất đi tổ ấm thật tàn khốc, nhất là khi chúng tôi đã gần như với tới nó.
Cô ấy đã nói một câu: “Em cảm thấy việc này như thể chồng sắp cưới đòi chia tay ba ngày trước lễ cưới vậy”. (LƯU Ý: Việc thức dậy thấy vợ đang khóc ngay bên cạnh bạn là điều tồi tệ nhất trên đời.)
Phần lớn thời gian trong ngày tôi dành để tìm kiếm việc làm. Đơn xin việc, sơ yếu lý lịch và thư giới thiệu khiến tôi bị choáng ngợp, chúng khiến tôi cảm thấy chán nản và mệt mỏi, hút sự hết sức sống từ tôi. Nhưng đêm hôm đó, tôi đã tự hứa với bản thân rằng đó là khoảng thời gian duy nhất để tôi “cảm thấy tiếc cho bản thân”. Hơn nữa, tôi còn cầu xin Chúa giúp tôi tích cực và hy vọng, vì vậy tôi sẽ cố gắng để gặp Người theo cách riêng. Nếu Người định gửi cho tôi năng lực lạc quan, thì tôi cũng sẽ cố gắng hành động theo khả năng của mình.
Không từ nào thích hợp ngoài từ “kỳ diệu” để mô tả sự thật này, mỗi ngày trôi qua, tôi không còn chán nản, tuyệt vọng hay tức giận mà bắt đầu thấy tích cực. Tôi cảm thấy có điều gì đó tốt đẹp sẽ đến trong tương lai của tôi, mọi thứ sẽ tốt hơn, như một luồng gió kỳ diệu của sự thoải mái, lạc quan và bình yên truyền vào tôi. Điều đó khiến tôi bồi hồi và lâng lâng, ngày đầu tiên trên đường đi săn việc làm, tôi cảm thấy hứng thú khi phát giác ra một điều rất thú vị. Tôi quay sang nói với vợ “Em biết không? Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, anh biết điều đó mà”.
Vợ tôi – vị thánh nói trên, đã bước đi trước rất nhiều: “Ồ, em đã biết điều đó. Em không nghi ngờ một chút nào”.
Nếu bạn nghi ngờ từ “kỳ diệu” tôi dùng ở trên, thì tôi khẳng định rằng rằng sự lạc quan và hy vọng này kéo dài suốt nhiều tháng. Nó giúp tôi nỗ lực làm việc và tích cực khi đối mặt với một mất mát to lớn, và đây không phải là thái độ thường có của tôi.
Sáng hôm sau, khi tôi trở lại với công việc. Tôi nghiên cứu về những công việc mà bạn bè đã giới thiệu. Tôi bất ngờ nhận được một tin nhắn từ một đồng nghiệp nói rằng anh ấy sắp có một số hợp đồng công việc và muốn tôi giúp. Đây là lần thứ hai tôi gục ngã. Điều này khiến tôi nhận ra rằng tôi may mắn biết bao khi có rất nhiều người tốt bụng, hào phóng và nhân ái trong cuộc đời tôi. Vợ tôi, bố mẹ tôi, hàng chục đồng nghiệp và bạn bè ở khắp các tiểu bang và đất nước. Những giọt nước mắt trượt dài trên má khi tôi nghĩ đến mọi người đã hết lòng giúp đỡ trong lúc khó khăn này.
Tôi bắt đầu công việc và lòng tốt vẫn tiếp tục đến. Có vẻ như mỗi đồng nghiệp của tôi đều mang đến một vị trí, một công việc, hoặc một công ty đang tuyển dụng. Các đồng nghiệp mà tôi chắc chắn rằng tôi đã phiền họ hết mức, họ đều đang tìm cách giúp đỡ. Một người trong số họ, anh ấy còn đòi mua cho tôi bữa trưa mặc dù anh ấy có thể né tránh để tiết kiệm vài xu, bản thân anh cũng bị cắt giảm giờ làm.
Sự dâng trào lòng trắc ẩn và lòng tốt mà tôi nhận được trong khoảng thời gian khó khăn đó còn nhiều hơn những gì tôi có thể mơ tới. Tôi không thể bày tỏ hết sự biết ơn đối với những người tuyệt vời mà tôi có trong cuộc đời tôi.
Đến cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao mẹ tôi luôn khóc mỗi khi chúng tôi xem bộ phim ‘Cuộc sống kỳ diệu’ khi tôi còn nhỏ. Tôi cảm thấy giống như George Bailey đã làm ở cuối phim khi anh ấy đọc những lời chia tay của Clarence: “Hãy nhớ rằng: không có người đàn ông thất bại nào có bạn bè”.
Đã một năm tám tháng kể từ khi điều tồi tệ đó xảy ra. Tôi đã làm rất nhiều việc theo hợp đồng và làm một số công việc khác, vợ chồng tôi không chỉ sống tốt, mà còn mua được một ngôi nhà vào tháng 10 năm ngoái và tôi có cuộc phỏng vấn vòng cuối vào tuần này cho một vị trí toàn thời gian, công việc này chính là những gì tôi muốn được làm. Cuối cùng thì mọi thứ vẫn đang trên đà phát triển.
Lưu ý: Buổi phỏng vấn lớn của tôi diễn ra vào chiều thứ Năm. Bất kỳ động viên/lời cầu nguyện/ đồng cảm bạn gửi có thể là cách để tôi tốt hơn. :)
CẬP NHẬT: Thật không may, tôi có lẽ không nhận được công việc đó. Hôm nay có ba vòng phỏng vấn và tôi chỉ vượt qua được hai vòng. Tuy nhiên, tôi có một vài triển vọng khác mà tôi vẫn hy vọng và tôi đang tham gia các lớp học lập trình tại Code Fellows, vì vậy tôi không mất hy vọng.
CẬP NHẬT THỨ HAI: Bởi vì vũ trụ này dường như ghét tôi và mọi thứ tồi tệ có vẻ như sẽ xảy ra cùng lúc, nhà của chúng tôi đã bị trộm ngày hôm nay và rất nhiều thứ đắt tiền đã bị chúng lấy. Những thứ tụi tôi không có khả năng thay thế. Chúng tôi có bảo hiểm nhưng hiện tại vợ chồng tôi không kiếm được nhiều tiền nên khoản khấu trừ sẽ ảnh hưởng rất nhiều.
CẬP NHẬT THỨ BA (2 năm sau khi mất việc): Hiện tôi đã tham gia hai khóa học được giới thiệu và vào thứ hai, tôi sẽ bắt đầu khóa học Tăng tốc phát triển kéo dài 8 tuần, 40 giờ / tuần tại Code Fellows. Nó sẽ rất khó khăn và tốn thời gian, nhưng tôi sẽ học được rất nhiều điều. Tôi rất hào hứng và tôi không thể chờ đến lúc bắt đầu. Hy vọng tôi có một công việc toàn thời gian vào cuối năm! Hãy chúc tôi may mắn! :)
CẬP NHẬT THỨ TƯ (2 năm 3 tháng sau khi mất việc): Tôi vừa hoàn thành chương trình Nghiên cứu sinh lập trình ngày hôm qua và hiện tôi đã chính thức trở thành nhà phát triển iOS được chứng nhận! Triển vọng công việc của tôi trông khá ổn và mọi thứ đang bắt đầu có tiến triển! :)
CẬP NHẬT THỨ NĂM (2 năm 5 tháng sau khi mất việc): Tôi bắt đầu hợp đồng với tư cách là nhà phát triển iOS tại một công ty khởi nghiệp ở Seattle! Đó không phải là một vị trí nhân viên, nhưng đó là một bước tiến vượt bậc. Tôi không phàn nàn. Tôi rất hài lòng về nó. Tôi vẫn đang mong đợi công việc toàn thời gian, nhưng hy vọng điều này sẽ thành công.
CẬP NHẬT SÁU (và cuối cùng) (2 năm 7 tháng sau khi mất việc): Tôi đã có việc làm! Một công việc toàn thời gian! Cuối cùng, cảm ơn tất cả mọi người vì lòng tốt, sự động viên và ủng hộ to lớn của bạn. Tất cả các bạn đều tuyệt vời!
(OK, THÊM MỘT CÁI NỮA): Công ty khởi nghiệp đó, dù tôi đã tham gia nhưng tôi hoàn toàn tự tin rằng tôi sẽ sớm kiếm được một công việc mới. Tuy nhiên, trong thời gian chờ đợi, nếu bạn cảm thấy muốn giúp đỡ, hãy xem chiến dịch Kickstarter này cho một trò chơi mà tôi đang làm với một vài người bạn: Haven’s Demise
CẬP NHẬT THỰC TẾ CUỐI CÙNG: Tôi vừa có một công việc – không chỉ là một công việc tuyệt vời, một công việc toàn thời gian tại một công ty ổn định, mà còn là công việc số 1 trong danh sách của tôi. Đó là công việc chính xác mà tôi đã cố gắng đạt được trong bảy tháng qua, và tôi đã được nhận nó! Không có công việc nào hoàn hảo hơn cho tôi, ngoài công việc này. Tôi không thể nói với bạn rằng tôi đang hạnh phúc đến mức nào. Và đó không chỉ là công việc lý tưởng của tôi tại công ty mà tôi muốn làm việc nhất, họ thực sự thích tôi và có rất nhiều điều tốt đẹp để nói về tôi.
Dù sao, một lần nữa, cảm ơn mọi người vì tất cả những lời động viên và đồng cảm.