Đón Xuân này ta nhớ Xuân xưa! Chính xác là Xuân năm ngoái, khi mà mình lần đầu tiên được trải nghiệm “cái Tết của du học sinh” huyền thoại mà năm nào cũng được báo đài phổ biến.
Và đúng như lời đồn, nó buồn da diết.
Có những thứ mình chấp nhận như một lẽ hiển nhiên, cho đến lúc mất rồi thì mới hiểu được giá trị. Trước đây thỉnh thoảng mình cũng than vài câu kiểu “Tết ngày càng chán”. Đến khi sống ở một nơi mà hoàn toàn không có Tết thì mới thấy Tết cần thiết và gắn chặt với mình đến chừng nào. Ở xa, mình thấm được cơn thèm bánh chưng, củ kiệu, lạp xưởng trong bữa ăn. Thèm luôn cả trải nghiệm đường phố Sài Gòn vắng tanh nhưng tươm tất, và cái bận rộn của việc dọn dẹp nhà cửa, thờ cúng ông bà đêm 30.
Cũng an ủi là năm ngoái mình ráng vào Tesco mua hoa và trái cây về chưng trong phòng cho có không khí. Và cũng tham gia được 3 cái “Party” cùng hội sinh viên IDEAS 2018, hội DCU, và với gia đình của bạn Molly. Không có những thứ đó thì chắc trống vắng lắm!
Bởi vậy, năm nay Tết đối với mình rất đặc biệt, đánh dấu một sự trở lại và một khởi đầu mới. Mấy năm trước thì mình thường tranh thủ làm việc trong Tết. Còn năm nay thì chỉ ở nhà và không làm gì, để “ăn” cho hết Tết, và phục hồi sức lực sau gần 5 tháng cày hơi bị phí sức. Còn tí thời gian thì đi thăm thầy cô, bạn bè thân thiết.
Cái gì vui thì làm, không thì đợi qua Tết tính tiếp.
“Việc gì mà phải hốt,
Việc của mình là đón Tết đến không lo toan.”
(Làm Gì Phải Hốt – Đen Vâu)