Tối thứ 7, mình ghé quán mì ven đường để nạp năng lượng và có chút thời gian riêng cho bản thân sau một tuần khá dài và nhiều thứ phải nghĩ. Gắp được vài đũa thì thấy một bạn bán vé số tiến tới.
Bề ngoài bạn đó cũng khá chất: người hơi tròn, đội nón rộng vành che hết nửa mặt, áo thun body màu tối, quần jeans lửng dài quá gối, chiếc túi nhỏ đeo chéo vai (chắc để đựng tiền), một tay cầm xấp vé khá dày. Bạn chìa vé số ra và hỏi: “Mua không anh?”. Mình lắc đầu. Bạn đưa tay còn lại lên ngực, cúi đầu chào và lập tức bước đi. Mọi chuyện diễn ra trong vòng chưa đến 10 giây, làm mình sững sờ đến đứng hình.
Mình cứ hình dung là phải đóng lại những cảnh từ chối vé số thường thấy, ít thì lắc đầu 2 hay 3 lần, nhiều thì sau khi nói “không”, phải giả vờ không quan tâm vài phút. Có ai ngờ sự từ chối của mình lại được đón nhận bằng một hành động lịch sự và chuyên nghiệp không kém các bạn nhân viên của TGDĐ. Cách phản hồi của bạn làm mình cảm thấy quyết định, không gian riêng và cảm giác của mình được trân trọng. Ngẩn ngơ một lúc, đến khi muốn mua ủng hộ người bán vì “customer service” hạng sang thì bạn đã đi khá xa.
Ra đường có trải nghiệm hay nên về viết và chia sẻ lại, để thấy cuộc đời vẫn rất lạ và dễ thương. Nhất là trong giai đoạn khá nhiều điều không được như vậy đang diễn ra quanh mình.